Những con đường thiên lý đầu tiên trên vùng đất Sài Thành

Đường Cái Quan hay đường Thiên lý, cũng có khi gọi là đường Quan lộ, hay đường Quan báo là một con đường dài chạy từ miền Bắc Việt Nam đến miền Nam Việt Nam, chủ yếu đắp vào đầu thế kỷ 19. Dưới thời phong kiến, hệ thống đường bộ của Việt Nam đã tương đối phát triển. Theo sử ghi từ thời nhà Lý đã chia đường cái quan thành các “cung” có trạm với phu trạm canh gác để chạy công văn, mỗi trạm cách xa nhau khoảng 15-20 km. Sang thời Lê, năm 1471 triều đình đã cho đắp đường thiên lý từ Thăng Long vào đến Bình Định.

Đường xưa Sài Gòn

Sang thời nhà Nguyễn, sau khi vua Gia Long lên ngôi năm 1802 thì con đường giao thông Bắc – Nam chạy dài từ Ải Nam Quan đến Hà Tiên đã được triều đình rất quan tâm cho tu bổ lại. Dọc đường cách khoảng 30 dặm thì đặt một trạm có viên chức địa phương trông coi.

Tổng cộng vào khoảng thế kỷ XIX có 133 trạm và 6.000 cai đội và phu trạm phục dịch. Quản lý và điều hành các trạm dịch vụ trên đường thiên lý là chức năng của Ty Bưu chính, còn việc phân phát mệnh lệnh của triều đình và thu nhận báo cáo tình hình mọi miền đất nước về kinh đô là nhiệm vụ của Ty Thông chính sứ.

Hai tổ chức hành chính này có trách nhiệm đảm bảo cho các trạm dịch vụ trên hệ thống đường thiên lý hoạt động suốt ngày đêm, làm cho việc quản lý đất nước về mọi mặt: quốc phòng, kinh tế, xã hội, hành chính, văn hóa luôn được thông suốt và kịp thời.

Ngoài đường cái quan chính yếu còn có đường cái quan thứ yếu nối với đường thiên lý Bắc – Nam đi các vùng dân cư xa xôi như đường đi từ Hà Nội qua Hải Dương, Quảng Yên rồi lên Lạng Sơn, đường đi từ Hà Nội qua Thái Nguyên đến Cao Bằng.

Từ Hà Nội có đường đi Sơn Tây, Hưng Hóa.

Từ đường thiên lý ở Ninh Bình có đường đi Nam Định phía Đông và đường đi Ninh Biên châu phía Tây.

Tại Trung bộ, từ đường thiên lý ở Vinh có đường vượt dãy Trường Sơn tới Quy Hợp rồi tới Campuchia.

Từ đường thiên lý ở Bình Định có đường qua Phù Ly, huyện Tuy Viễn Tây Sơn Thượng vượt qua Trường Sơn sang Lào…

Thời bấy giờ quản lý dân cư theo đơn vị hành chính. Theo linh mục Louis Taberd ghi trong bản đồ An Nam Đại Quốc Họa Đồ (ANĐQHĐ) 1838 thì đơn vị hành chính cấp cơ sở là Làng. Ví dụ: Làng Truồi (Phủ Thừa Thiên), Làng Cây Quạo (Cà Mau)… Trấn là đơn vị hành chính cấp tỉnh như Bắc Ninh trấn, Biên Hòa trấn, trong trấn có thành và dinh.

Bản đồ Sài Gòn do Trần Văn Học vẽ năm 1815. Từ hai thành Phiên An, Gia Định, các trục lộ chính tỏa bốn hướng giờ vẫn còn: đường Nguyễn Trãi (đi Chợ Lớn, các tỉnh miền Tây), đường Nguyễn Thị Minh Khai (bên trái thành đi miền Tây, bên phải thành đi các tỉnh miền Đông, ra Trung, ra Bắc), Cách Mạng Tháng 8 (đi Campuchia), Nguyễn Tất Thành (đi quận 7, Nhà Bè, Cần Giờ)

Dinh là lỵ sở, là đơn vị hành chính cai trị của trấn như Biên Hòa trấn có Biên Hòa dinh, Hà Tiên trấn có Hà Tiên dinh và Hà Tiên thành. Các trấn đàng ngoài không gọi lỵ, sở cai trị của trấn là dinh như Nghệ An đương thời có hai lỵ sở lớn là Vinh và Hà Tĩnh thì gọi thị trấn hay thị xã.

Đường cái quan nối các điểm dân cư như thị tứ, thị trấn, thị xã hoặc các thành phố lại với nhau. Thực ra các thị tứ chưa phải là điểm dân cư đô thị, nhưng tại đây đã bắt đầu tập trung nhiều công trình phục vụ công cộng về kinh tế, văn hóa, xã hội mang tính đô thị phục vụ cho người dân nông thôn. Nó là bộ mặt của làng xã, là điểm dân cư có màu sắc cả đô thị và nông thôn nhưng tính chất nông thôn vẫn là chính. Ở đây có cả những dãy nhà tập trung của người lao động phi nông nghiệp, bán nông nghiệp và cả công nghiệp ở nông thôn, là tiền đề cho các điểm dân cư đô thị tương lai.

Do phát triển tự phát, nên phần lớn các đường cái quan đi xuyên qua các điểm dân cư đô thị và hiện nay đã trở nên chật hẹp. Đặc biệt khi mà các phương tiện giao thông bằng cơ giới phát triển thì những đoạn đường này không còn thích ứng nữa. Chính vì vậy mà hiện nay người ta phải mở những con đường vòng để tránh sự đông đúc, chật chội, đảm bảo được an toàn. Tại Sài Gòn xưa có đến ba đường thiên lý đi các hướng khác nhau.

Ba đường thiên lý của Sài Gòn xưa

 Theo nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu thì phía Bắc từ cửa Cấn Chỉ thành Bát Quái có đường đi bến đò Bình Đông (đường Xô Viết Nghệ Tĩnh hiện nay) đi Biên Hòa để ra miền Trung.

Đường Thiên Lý về phía Tây được tổng trấn Lê Văn Duyệt cho đắp từ cửa Đoài Duyệt – Thành Qui đến A Ba (Cao Miên) dài 439 dặm, nay là đường Cách Mạng Tháng 8 đi từ Bà Quẹo, Hóc Môn qua Tây Ninh sang Campuchia.

Dưới triều Nguyễn, đây là tuyến đường huyết mạch giữa Gia Định và Nam Vang (Cao Miên). Các đoàn sứ thần, thương nhân qua lại bằng xe trâu, xe bò hoặc ngựa thồ, vận chuyển hàng hóa giữa hai vương quốc.

Đường Nguyễn Trãi nối Sài Gòn và Chợ Lớn năm 1900. Đây là một đoạn của đường Thiên Lý từ Sài Gòn đi các tỉnh miền Tây Nam Bộ

Con đường này từng chứng kiến những đoàn quân của triều Nguyễn đến tiếp cứu theo yêu cầu của triều đình Cao Miên để chống lại quân xâm lược Xiêm.

Những việc này, sách Gia Định thành thông chí của Trịnh Hoài Đức chép: “Năm Mậu Thìn Thế Tông thứ 11 (1748), quan điều khiển Nguyễn Phúc Doãn cho chăng dây mà mở thẳng đường này, gặp ngòi suối thì bắc cầu, chỗ bùn lầy xếp xây đắp đất. Từ cửa Cấn Chỉ của thành đến bến đò Bình Đồng dài 17 dặm…

“Năm Ất Hợi Gia Long 14 (1815), tổng trấn thành Gia Định đo từ cửa Đoài Duyệt phía Tây thành đắp đường đi đến tận nước Cao Miên (Campuchia ngày nay), dài 439 dặm… Gọi là đường Thiên Lý, mặt đường rộng 6 tầm, thực là đường bình an cho người, ngựa”.

Đường Thiên Lý đi về phía Nam khởi đầu từ cửa cửa Tốn Thuận – Thành Qui (ở góc đường Lý Tự Trọng – Nam Kỳ Khởi Nghĩa), đến Thủ Đoàn (nay là Thủ Thừa), Trấn Định (nay thuộc Tiền Giang). Đường này nay là đường Nguyễn Trãi vào Chợ Lớn đi Phú Lâm xuống Mỹ Tho và đi các tỉnh miền Tây.

“Đường cái quan bên phải gặp chỗ nào cong thì giăng dây để uốn thẳng lại, đầu từ cửa Tốn Thuận qua chùa Kim Chương, từ phố Sài Gòn đến cầu Bình An qua gò Chùa Tuyên đến sông Thuận An. Bến đò Thủ Đoàn đưa qua sông Hưng Hòa, trải qua gò Trấn Định rồi đến gò Triệu…”, sách Gia Định Thành Thông Chí của Trịnh Hoài Đức chép.

“Đường rộng 6 tầm, hai bên trồng cây mù u và cây mít là những thứ cây thích hợp với đất này. Cầu cống thuyền bến đều luôn được gia tăng tu bổ, đường rộng suốt phẳng như đá mài, gọi là đường thiên lý phía Nam”.

Sau khi thực dân Pháp chiếm được Sài Gòn vào năm 1859 họ đã cho quy hoạch lại thành phố. Mặc dầu theo nguyên lý quy hoạch đô thị kiểu phương Tây nhưng họ cũng phải dựa vào các đường thiên lý này mà hình thành nên những ô phố vuông vắn kiểu bàn cờ với mạng lưới giao thông được phân chia thành các loại giao thông chính, phụ nối liền các khu phố, các phường, quận và thành phố. Những con đường với đặc trưng là có lòng và lề đường dành riêng cho xe cơ giới và người đi bộ khác hẳn với những con đường đô thị thời phong kiến vốn là những không gian chung của người bộ hành và xe cộ bằng sức kéo của súc vật. Do hai bên đường nhà cửa xây dựng với mật độ cao nên đường đô thị ngoài chức năng giao thông còn có chức năng tạo cảnh quan và cả chức năng của hạ tầng kỹ thuật như cung cấp điện, nước, thông tin truyền thông…

Một trong những con đường mà người Pháp cho làm rất sớm là đường số 12, năm 1865 đường này được đổi thành rue del’Hooopital (đường Nhà Thương), đến năm 1897 mang tên đường Pasteur và cho tới năm 1955 mới đổi tên là đường Đồn Đất, nay là Thái Văn Lung.

Trước 1975 là đường Đồn Đất, nay là đường Thái Văn Lung

Tại trung tâm Sài Gòn người Pháp còn tổ chức những đường phố lớn, đó là những đại lộ (Bulvar) như đại lộ Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Hàm Nghi. Dọc theo các đại lộ này tập trung nhiều công trình dịch vụ như khách sạn, cửa hàng, trung tâm thương mại, tài chính… đã làm thay đổi hẳn diện mạo ở trung tâm đô thị, biến Sài Gòn thành hòn ngọc Viễn Đông nổi tiếng thời bấy giờ.

Đại lộ Nguyễn Huệ, đó là con đường xưa kia vốn là con kênh Charner nối liền Dinh Đốc Lý (UBND TP.HCM hiện nay) với sông Sài Gòn, sau này người Pháp lấp lại thành một đại lộ rộng thênh thang với bốn làn giao thông được cách ly bởi hai dãy cây xanh và hàng cột điện chiếu sáng trên trục chính tạo nên hình ảnh phồn vinh và sang trọng.

Trải qua 200 năm hình thành và phát triển, đại lộ Nguyễn Huệ đã biến đổi từng bước theo thời cuộc và cho đến nay nó vẫn là con đường đẹp bậc nhất Sài Gòn hoa lệ. Đại lộ Nguyễn Huệ đã gắn liền với bao ký ức của người dân nơi đây với những lễ hội văn hóa tưng bừng náo nhiệt như lễ hội đếm ngược, lễ hội đường sách và đặc biệt là hội hoa xuân đường Nguyễn Huệ mỗi khi xuân về đã đi vào tâm thức của người dân Sài Gòn một cách sâu đậm.

Trong quá trình hội nhập, đại lộ Nguyễn Huệ được cải tạo, nâng cấp thành một con đường đi bộ để chào mừng 40 năm ngày thống nhất đất nước 30.4.2015. Với chiều dài 670 mét, chiều rộng 64m và kết nối đồng bộ với khu vực xây dựng tượng đài Chủ tịch Hồ Chí Minh trước UBND thành phố. Tất cả các hạng mục được xây dựng lại hoàn toàn mới, từ mặt đường đến vỉa hè, cây xanh, đài phun nước, nhạc nước, chiếu sáng nghệ thuật… biến nơi đây thành một không gian sinh hoạt văn hóa mang dấu ấn đặc trưng của một thành phố năng động và đầy sức sống ở phương Nam. 

 

Viết một bình luận