“Đôi Ngã Đôi Ta” (Trần Thiện Thanh) – Ánh trăng xưa vẫn sáng nhưng tình nơi đâu,….còn lại chỉ vỏn vẹn hai chữ “hoài niệm”

Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh còn được biết đến với vai trò là một ca sĩ – Nghệ danh là Nhật Trường, đây là một trong 4 giọng ca nam được yêu thích nhất trong giai đoạn trước năm 1975. Cùng với ông có ca sĩ Duy Khánh, Hùng Cường, Chế Linh được công chúng phong danh hiệu “Tứ trụ nhạc vàng” trong âm nhạc Việt Nam thời đó. Dù trong bất kỳ vai trò nào, nhạc sĩ hay ca sĩ, ông đều gặt hái được nhiều thành công và chiếm trọn trái tim của giới mộ điệu âm nhạc bởi giọng ca thiên phú ngọt ngào và tài năng trong khả năng sáng tác của mình.

Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh

Bên cạnh những sáng tác về nhạc lính, Trần Thiện Thanh cũng gieo những cung bậc cảm xúc cực mạnh trong lòng khán giả bằng những sáng tác tình yêu lãng mạn với ca từ trau chuốt kỹ lưỡng. Nếu “Lâu Đài Tình Ái” kể về một câu chuyện tình ngọt ngào của đôi tình lữ, ngợi ca vẻ đẹp của tình yêu như những vì tinh tú, thì ca khúc “Đôi Ngã Đôi Ta” lại mang một câu chuyện hoàn toàn đối lập. Là nét đượm buồn của một câu chuyện tình đã xa, những ký ức đã qua, giờ chăng chỉ còn là kỷ niệm, chợt hồi tưởng khi nhìn lại cung đường quen thuộc.

Ca khúc “Đôi Ngã Đôi Ta” thuộc những sáng tác trước năm 1975 của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, bài hát được nhạc sĩ cho ra đời vào năm 1964 khi bản thân còn học tại trường Hạ sĩ quan. Nhạc khúc được viết về chủ đề tình yêu đôi lứa, nhưng lại là một tình cảm buồn, sự chia ly chưa có lần gặp lại của đôi tình lữ. Người con trai ấy chỉ vô tình đi qua cung đường với ánh trăng vàng soi sáng, lại chợt nhớ đến những yêu thương năm nào khi đôi lứa còn mặn nồng. Dù là một câu chuyện buồn bởi đôi ta bị chia cách đôi ngã, nhưng trong ca từ lại không có nhiều sự bi thương hay sầu lụy, mà nhiều hơn là sự dỗ dành một trái tim tổn thương, có chút thật nhưng cũng có chút ảo mộng.

“Một đêm trăng sáng, thương về ngập lòng đại dương nương sóng.
Mình anh riêng bóng, xa xôi mịt mùng, bồi hồi ước mong . . .
Dẫu cho người ra đi năm xưa đã dặn lòng,
Quên đi niềm nhớ thương, quên đi lòng vấn vương.
Nhưng đêm trăng vàng, tình cờ xuôi ngang qua lều vải, xin nhớ thương vài giây . . .”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Phương Dung & Chế Linh trình bày.

Băng ngang qua ánh trăng đêm sáng, chợt bản thân lại thấy miên man về những hồi ức xưa cũ, về một câu chuyện tình đã qua nhưng vẫn đọng nơi đây những kỷ niệm khôn nguôi. Ánh trăng năm nào đôi ta cùng thề hẹn, đã từng có những hạnh phúc ước mong, nhưng giờ phút này lại chỉ có mình anh lê đôi chân trên con đường vắng, hòa vào bóng đêm mịt mùng, tưởng nhớ lại những hồi ước mênh mông.

Ngày xưa khi chia ly, đã dặn bản thân sẽ quên đi, quên hết những yêu thương đã qua, quên những vấn vương còn lại để làm mới tấm lòng, làm mới trái tim si. Nhưng yêu thương làm sao có thể nói bằng lời, khi lúc này đây, đi qua vầng trăng vàng soi sáng, những thương nhớ năm nào lại bất chợt dừng lại trong dòng suy tư. Nhưng anh chỉ xin “vài giây” thôi, sao khi tưởng niệm, bản thân sẽ một lần nữa cho vào dĩ vãng để lãng quên.

“….Ngày xa xưa từ đó, thương thì thật nhiều, nhiều như biển cát.
Nhiều hơn nước mắt, những đêm hẹn hò giận hờn dưới trăng. . .
Dẫu cho tình đôi ta bao la như chiều vàng,
Tim sông hồ trót mang, quê hương tình vấn vương.
Nên đêm trăng vàng dẹp hành trang xuôi vạn lý, quên nói câu tạ từ….”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Thanh Tuyền trình bày.

Tình yêu của chúng ta đã từng rất đẹp, đẹp như thơ như mộng khiến bao người phải ghen tị với đoạn tình như mơ ấy. Đôi ta đã thương nhau nhiều biết bao nhiêu, đã gắn bó mặn nồng thiết tha như trăng với sao, như biển với cát, cuộc tình ấy dường như chẳng có dấu hiệu của cuộc chia ly. Anh vẫn còn nhớ lắm những giận hờn dưới trăng nhưng lại chóng lành, nhớ bản thân yêu em đến nhường nào và cũng mong em bên anh hạnh phúc là bao.

Vậy mà ngờ đây, chẳng một câu chia lìa đã vội vã cách xa nhau. Đêm trăng vàng lung linh ấy, tưởng chừng là một đêm trăng thanh cho tình yêu ta thêm mặn nồng. Ngờ đây lại là ngày cuối cùng ta bên nhau, chẳng kịp nói lời tạ từ đã vội vã dọn dẹp hành trang để lên đường xuôi theo vạn lý. Cũng từ đây, cũng đường ấy ta chẳng thể nào chung đôi, tình đôi ta giờ đây đôi ngã.

“….Ngày đó! đôi ta thường hẹn hò,
Mà nay trăng bâng khuâng thềm vắng . . . .
Em ơi! anh muốn rằng! dù thương thương nhớ nhớ,
bàng hoàng nghìn đêm mơ, chợt biết lòng bơ vơ.
Ðừng buồn! đừng buồn cho đôi má xinh phai hồng . ..”

Chẳng ai đoán trước được tương lai, chẳng ai tiên đoán được sự bền vững của một cuộc tình. Những cuộc yêu khiến người người ghen tị cũng sẽ chợt vỡ tan vì một lý do chẳng ngờ, những cuộc gặp gỡ tưởng chừng như vô tình lại là định mệnh bên nhau mãi mãi. Vậy nên khi tác giả bảo rằng: ““….Ngày đó! đôi ta thường hẹn hò, mà nay trăng bâng khuâng thềm vắng….” cũng chẳng khiến ta bất ngờ. Hôm nay vẫn còn đang tay trong tay tình tứ, vẫn đang mặn nồng thiết tha nhưng chợt mai lại đôi người đôi ngã, như hai người xa lạ đã từng quen.

Mấy ai khi yêu mà chẳng mang trong mình một nỗi sợ, sợ được đấy lại mất đấy, sợ hôm nay hạnh phúc ngày mai lại xa rời như đóa hoa mạn đà la: Có hoa không có lá, có lá lại chẳng thấy hoa, như chàng không thấy ta, ta cũng chẳng bao giờ nắm được tay chàng. Vậy nên mới có câu hát: “dù thương thương nhớ nhớ, bàng hoàng nghìn đêm mơ, chợt biết lòng bơ vơ”. Sợ bản thân đang hạnh phúc lại chợt choàng tỉnh mộng và nhận ra yêu thương ấy chỉ là giấc mơ, sẽ hụt hẫng thế nào, sẽ bơ vơ ra sao?

“Ðừng buồn! đừng buồn cho đôi má xinh phai hồng . ..” – Nhưng dù xa cách, dù đôi ta chẳng nên duyên, thì anh vẫn mong cầu em có được niềm hạnh phúc, vẫn mong cho đôi má ấy mãi xinh hồng như giây phút ở bên anh. Có lẽ những đau thương trong cuộc tình này chỉ cần mình anh ôm là đủ, em chỉ cần vui vẻ và bình yên cũng đã là điều “hạnh phúc” với anh rồi.

“…..Một lần xa cách, duyên tình thành mộng vào đêm trăng sáng . . .
Gần nhau thu ngắn, cho ân tình dài, dài thêm nhớ mong . . .
Hãy cho thời gian gom yêu thương lên thật đầy,
hôm nao mình nắm tay, khi anh về chốn đây.
Ðêm khuya trăng vàng lặng lờ trôi như thầm nói, ta với ta thành đôi.”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Như Thuỷ trình bày trước 75

Tác giả cứ ngỡ, đêm chia ly ấy chỉ là “tạm thời” nào đâu nó lại là mãi mãi, một mối duyên tình xinh đẹp lại vĩnh viễn trở thành giấc mộng lứa đôi trong một đêm trời sao rực sáng. Tại sao tác giả lại nói: “Gần nhau thu ngắn, cho ân tình dài, dài thêm nhớ mong…” – Phải chăng khi yêu nhau, với đôi tình lữ thời gian bao nhiêu cũng là ngắn bởi yêu thương quá đậm sâu, lúc nào cũng muốn bên nhau như keo sơn gắn kết? Vậy nên khi xa nhau, lại đêm đêm nằm mộng, dài thêm những nhớ mong được sớm ngày bên nhau?

Nguyện cầu được một lần quay trở lại về đêm trăng sáng ấy, lúc ấy ta sẽ nắm chặt lấy tay người, mãi mãi không còn lần chia ly như thế, mãi mãi bên nhau đến già. Rồi ánh trăng khi ấy sẽ chẳng buồn cho ngày chia xa mà sẽ là chứng nhân tình yêu vĩnh hằng cho tình đôi ta thêm đẹp. Nhưng dường như, ước mơ vẫn mãi là ước mơ mà thôi….!!!

Dù đã hơn 50 năm, ca khúc “Đôi Ngã Đôi Ta” vẫn để lại dấu ấn trong lòng khán giả yêu nhạc, không quá thương đau, nhưng cũng chẳng phải sự vui vẻ, đơn giản là sự bình tĩnh đứng trước cái gọi là “đoạn tình cũ”. “Đôi Ngã Đôi Ta” cho ta thấy cái hay trong tình cảm của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, không phải lúc nào yêu nhau cũng đến được với nhau, mà xa nhau cũng không cần ôm sầu thương quá mạnh. Ta vẫn có thể nhẹ nhàng an ủi nhau để cảm xúc thư thái hơn, mỉm cười nhìn người mình từng yêu được hạnh phúc đôi khi cũng là cách để trái tim được dịu lại.

Lời bài hát Đôi Ngã Đôi Ta – Trần Thiện Thanh

Một đêm trăng sáng, thương về ngập lòng đại dương nương sóng.
Mình anh riêng bóng, xa xôi mịt mùng, bồi hồi ước mong . . .
Dẫu cho người ra đi năm xưa đã dặn lòng,
Quên di niềm nhớ thương, quên đi lòng vấn vương.
Nhưng đêm trăng vàng, tình cờ xuôi ngang qua lều vải, xin nhớ thương vài giây . . .

Ngày xa xưa từ đó, thương thì thật nhiều, nhiều như biển cát.
Nhiều hơn nước mắt, những đêm hẹn hò giận hờn dưới trăng. . .
Dẫu cho tình đôi ta bao la như chiều vàng,
Tim sông hồ trót mang, quê hương tình vấn vương.
Nên đêm trăng vàng dẹp hành trang xuôi vạn lý, quên nói câu tạ từ.

Ngày đó! đôi ta thường hẹn hò,
Mà nay trăng bâng khuâng thềm vắng . . . .
Em ơi! anh muốn rằng! dù thương thương nhớ nhớ,
bàng hoàng nghìn đêm mơ, chợt biết lòng bơ vơ.
Ðừng buồn! đừng buồn cho đôi má xinh phai hồng . . .
Một lần xa cách, duyên tình thành mộng vào đêm trăng sáng . . .
Gần nhau thu ngắn, cho ân tình dài, dài thêm nhớ mong . . .
Hãy cho thời gian gom yêu thương lên thật đầy,
hôm nao mình nắm tay, khi anh về chốn đây.
Ðêm khuya trăng vàng lặng lờ trôi như thầm nói, ta với ta thành đôi.

Viết một bình luận