Cuộc tình mộng mơ chưa nỡ đã chóng tàn chỉ vì người lặng im trong nhạc khúc “Ai Biểu Anh Làm Thinh”

Trong cõi nhân sinh vốn dĩ vô thường này, gặp nhau là chữ duyên mà đi được với nhau đến cuối đời lại còn nằm ở chữ nợ. Đâu phải khi không mà hai con người xa lạ lại có thể cùng nhau trăm năm tình viên mãn, bạc đầu nghĩa phu thê. Trong tình yêu, điều hạnh phúc nhất trên thế giới này chính là người người mình thích cũng thích mình. Còn ngu ngốc nhất là cả hai cùng thích thầm nhau nhưng lại chẳng ai dám nói với ai câu nào để rồi kết quả là lỡ mất nhau trên đường đời lắm bon chen. Im lặng luôn là thứ đáng sợ nhất dù đối với bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì, nó tàn phá tình cảm, nó hủy hoại tình yêu dù chưa chớm nở….Giống như Trầm Tử Thiêng đã nói trong bài hát “AI BIỂU ANH LÀM THINH”.

Nhạc của Trần Tử Thiêng luôn mang cho người nghe nhiều cung bậc cảm xúc, nó có thể là rất vui, nhưng cũng có thể là rất buồn, dường như ông đã trải quá nhiều để có thể truyền tải chân thật sự đời, sự tình đến khán giả. Nhạc sĩ theo đuổi rất nhiều thể loại và viết về nhiều chủ đề khác nhau, từ người lính chiến trường đến người tình nơi quê nhà im ắng, từ tuổi học trò mộng mơ tới thói đời khắc nghiệt,…. “AI BIỂU ANH LÀM THINH” chính là một trong những sáng tác về tuổi học trò nổi tiếng của nhạc sĩ, không quá nặng nề về tâm lý khi một mối tình chưa nở đã tàn mà chỉ đơn thuần là sự ngượng ngùng của tuổi trẻ khiến đôi lứa chẳng thể bên nhau.

“AI BIỂU ANH LÀM THINH” là sự trách cứ đáng yêu của cô nàng thiếu nữ tuổi trăng tròn đã thương thầm một bạn học, chẳng biết trái tim ấy có hướng về nàng không nhưng sự đợi mong của cô nàng chỉ là vô vọng. Nàng đợi chờ chàng nói lời yêu, nàng sẽ chấp nhận ngay nhưng đợi mãi đợi mãi chỉ nhận lại sự lặng im của chàng trai. Cô gái mới lớn làm sao dám mở lời nói yêu ai, chỉ biết cầu nguyện cho người ấy mở lời trước, trái tim nàng luôn mở rộng vì chàng nhưng chàng hình như chưa một lần thử tiến về phía trước và bước vào.

“Ai biểu anh làm thinh?
Em ngỡ anh vô tình
Ngày xưa đôi bên thật thân
Mẹ khuyên anh sang học chung…”

Bấm vào hình trên để nghe ca khú do Tuấn Vũ & My Huyền trình bày.

Mở đầu bài hát chính là lời mắng yêu của cô nàng đáng yêu – “Ai biểu anh làm thinh?” anh chẳng thèm nói với em câu nào, cứ suốt ngày lầm lì như một ông cụ non ấy. Làm sao em dám mở lời mà bắt chuyện cùng anh đây, đều tại anh cả đấy, tại anh làm ngơ với em, tại anh làm thinh không nói một lời.Sự im lặng của người con trai lại làm cho nàng thiếu nữ ấy lầm tưởng rằng chàng quá đỗi vô tình, chẳng thèm nói với nàng câu nào.

Ngàng còn nhớ, khi còn thuở nhỏ, hai bên nhau là hàng xóm của nhau, đôi ta như một đôi thanh mai trúc mã cùng lớn cùng học, thân thuộc như một gia đình. Mẹ còn khuyên anh sáng nhà em để kèm cặp em học tập, đôi ta sẽ trở thành đôi bạn cùng tiến, thậm chí là mãi vui vẻ và hạnh phúc bên nhau….

“…..Anh viết thư thật hay
Anh viết văn rất tài
Ðọc nghe rưng rưng trời mây
Ngẩn ngơ em quên học bài…..”

Câu hát đầu thì trách người ta lạnh lùng chẳng nói chuyện, đến câu thứ hai thì lại trách người ta sao tài giỏi vậy làm cho em ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, quên luôn việc học bài. “Anh viết thư thật hay, anh viết văn rất dài….đọc nghe rưng rưng trời mây” – Đây phải chăng là một lời khen để cô nàng có cớ mà bắt chuyện tâm sự cùng chàng trai ấy.

“……Anh thấu chuyện tình ngâu
Anh biết thương hoa sầu
Lời yêu em, anh để đâu?
Mười trang, không ghi một câu….”

Anh dường như thấu hiểu được tất cả mọi việc trên thế gian này, hiểu được cả chuyện tình “ngâu”, anh cũng biết thương yêu hoa cỏ, anh biết hoa cũng có lúc sầu thương và cô đơn. Anh đồng cảm cho hoa lá, đồng cảm cho mọi thứ sinh vật có linh hồn nhưng dường như anh bỏ sót một điều và chẳng bao giờ thấu cảm – Đó chính là lòng của em. Anh có biết rằng trái tim này chỉ có hình bóng anh, anh có biết trái tim thiếu nữ ấy đang vì anh mà đập lên từng hồi tim thổn thức,…Vậy có bao giờ anh từng một lần thổn thức vì em chưa? Đã bao giờ anh nghĩ đến em dù trong giấc mơ anh nói nên lời yêu chưa? Trang giấy trắng vẫn một màu trắng, tiếng yêu em dường như anh đã đánh mất nơi đâu rồi…..

“……..Em nghe tiếng khung trời
Lỡ rồi duyên một đời
Mộng xưa tan như thành khói
Vì người trót đã im hơi……”

Tiếng lòng em như vỡ nát, tiếng bầu trời như xé làm đôi vì biết duyên mình đã lỡ chẳng thể bên nhau một đời. Em cứ ngỡ giấc mộng được em xây đắp từ tấm bé sẽ có ngày thành hiện thực bởi tuổi mộng mơ có biết gì đâu. Và cũng chính mối tình đầu ngây ngô này đã giúp em trưởng thành hơn trong chuyện tình yêu. Người im lặng có thể là do người không dám nói với em vì nghĩ em không thích chàng và cũng có thể là trong trái tim anh chẳng hề lưu chứa bóng hình em….Và đây là kết quả mà em chẳng dám nghĩ đến, đành chấp nhận cho “mộng xưa tan như thành khói”.

“…..Em giờ này, sống kiếp chợt lòng
Anh giờ này, sống kiếp bềnh bồng
Hai cuộc đời như hai bầu trời
Lỡ cuộc tình, hối tiếc trọn đời……”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Yến Phương trình bày.

Thế gian gặp được nhau là do duyên, ở bên nhau còn phụ thuộc vào chữ nợ, vậy nên một lần lỡ chính là lạc nhau đến muôn đời. Hai con người đã từng thân nhau, thậm chí từng có những suy tư về mộng đẹp tương lai: anh là chú rể còn em là cô dâu. Nhưng đời không như là mơ, nó tàn khốc hơn nhiều khi “em giờ này, sống kiếp chợt lòng” lúc nào cũng e ngại việc một lần nữ trao tặng trái tim yêu, còn “anh giờ này, sống kiếp bềnh bồng” chẳng biết nơi đâu vì đôi ta đã sớm chia cắt mỗi người mỗi ngã. Như hai bầu trời, tự động viên bản thân mạnh mẽ, sống cuộc sống của riêng mình….chẳng còn cùng nhau cố gắng như thời còn học chung.

“……Ai biểu anh làm thinh
Em ngỡ anh vô tình
Thành như cơn mơ mỏng manh
Ngày xuân trôi đi thật nhanh…..”

Nếu lúc ấy anh nói ra rằng, anh thích em, chắc chắn rằng em sẽ thảnh lót mà đáp rằng: “Em cũng thích anh”. Nhưng sự lặng thinh của anh đã triệt tiêu đi sự nồng nhiệt của em, đập tan mọi mộng ảo về một cuộc tình mong manh.

Thời gian trôi qua nhanh lắm, chẳng chờ đợi ai bao giờ, vậy tại sao chúng ta chẳng biết trân quý khoảnh khắc bên nhau. Để rồi khi lìa xa lại cảm thấy tiếc nuối và lưu luyến khôn nguôi.

“……Năm đó sau mùa thi
Binh lửa sôi biên thùy
Ngày anh xa cô bạn cũ
Thời gian ba năm còn gì?….”

Em nhớ mãi mùa thi năm ấy, cái mùa thi lần đầu tiên em nhận thấy được chút thái độ yêu thương từ anh nhưng mọi thứ lại trở nên quá trễ rồi. Sau mùa thi cũng chính là đợt “binh lửa sôi biên thùy” người trai ấy đã phải lên đường làm trong nghĩa vụ của một công dân Việt Nam. Ở bên nhau em đã chờ đợi rất mỏi mệt, vậy ba năm tới em phải làm sao đây? Bên anh, anh còn lặng im chẳng dám nói lên lời yêu thì xa nhau em còn dám trông chờ điều gì nữa chứ….Ngày anh xa cô bạn cũ, cũng chính là ngày trái tim người thiếu nữ dần nguội lạnh theo tiếng súng bom đạn….

“…..Cây lớn, cây trổ bông
Em lớn, em theo chồng
Gặp chi hương trinh sầu úa
Chào nhau, xa nhau là sao?….”

Định luật của tự nhiên, của tạo hóa, khi cành cây ngọn cỏ đủ lớn nó sẽ tự cho ra hoa, những bông hoa mang nét đẹp riêng của nó. Và em cũng vậy, em đã tới tuổi theo chồng, em chẳng thể chờ đợi anh như đã từng chờ anh nói lời yêu thời học trò. Dù trong lòng vẫn còn sót lại chút yêu thương xưa cũ, nhưng xa cũng đã xa rồi, không thể bên nhau cứ xem như chúng ta không còn nợ nhau ở kiếp này nữa. Đành thôi hẹn nhau ở kiếp sau đi….

“…..Ba năm, kiếm cơn mộng
Khi người xa mịt mù
Lần đi như quên từ giã
Mà chờ bám víu hư không….”

Ba năm cũng là một đoạn thanh xuân tươi mơn mởn của người thiếu nữ, không thể đánh đổi quá nhiều chỉ để trong chờ vào một điều không chắc chắn tỷ như tình cảm của anh dành cho em.

Lần đi đó, anh đã chẳng từ giã em, có thể do anh quên cũng có thể do anh thấy không cần thiết,….nhưng dù là điều gì cũng khiến trái tim này tổn thương sâu sắc. Em không thể cứ bám víu vào hư không để nhớ thương anh mãi, vì tim này sẽ đau, tổn thương sẽ càng sâu sắc.

“….Em giờ này, như mây chiều tàn
Anh giờ này, như mưa ngoài ngàn
Hai cuộc đời, không chung bầu trời
Hỡi tình nào, trót lỡ từ đầu…”

Lại một lần nữa sự chua xót đó lại dâng lên trong lòng khi bản thân nhận ra chúng ta chẳng là gì của nhau. Em thì “như mây chiều tàn” không còn tung tăng vui cười như ánh ban mai thời rung động cùng anh, còn anh thì “như mưa ngoài ngàn” cùng em chẳng còn liên hệ như thực sự trở thành đôi người xa lạ. Tại sao hai người đã từng là hàng xóm, từng là một đôi thanh mai trúc mã, chớp mắt lại chẳng thể nào chung bầu trời.

Trầm Tử Thiêng đã mang đến cho chúng ta một nhạc phẩm rất dễ thương nhưng cũng không kém phần sâu lắng. Với giai điệu rất lạ và độc đáo, từng ca từ đơn giản của “AI BIỂU ANH LÀM THINH” mang đến ý nghĩa lớn trong tình yêu. Người ta luôn nói: “Yêu thì phải nói, cũng như đói là phải ăn”, yêu thương chẳng phải là điều gì đáng ngượng ngùng, chúng ta tại sao không thử một lần thẳng thắn với trái tim mình. Dù người đó có thích mình hay không, cũng phải dũng cảm mà nói lên cảm nghĩ của mình như một sự giải phóng cảm xúc, để tâm tình thoải mái, để trái tim không còn đau. Trong tình yêu không hề có chỗ cho sự do dự bởi điều này dễ làm ta bỏ lỡ tình yêu của cuộc đời mình một cách đầy đáng tiếc. Trái đất nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ nhưng một lần lạc nhau có thể cả đời cũng chẳng thể kiếm tìm lại được…..

Viết một bình luận