Bức tranh chiều loang nắng cùng chuyện tình buồn được vẽ lại bằng các nốt nhạc trầm bổng du dương trong nhạc khúc “Từ giã thơ ngây”

“Từ giã thơ ngây” là một sáng tác nổi tiếng của nhạc sĩ Nguyễn Hiền (1927 – 2005) – người cha đẻ của các nhạc khúc bất hủ như: Anh cho em mùa xuân, Mái tóc dạ hương, Người em nhỏ, Lá rơi bên thềm,… Nhạc khúc “Từ giã thơ ngây” là ca khúc viết về những kỷ niệm xưa thuở mới quen nhau dưới mái trường nay trở thành nỗi đau của luyến tiếc khi “em đi lấy chồng”, chuyện tình nhạt phai và biệt ly nhau từ đây.

Nhạc sĩ Nguyễn Hiền

Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Người ấy hay tin có buồn lắm không
Mộng ước thôi đành tan vỡ khi mình dang dở
Bao kỷ niệm xưa mãi mãi không phai mờ
Bên rèm song thưa nhuốm ánh trăng ngày xưa

Ngày em từ giã ngây thơ là ngày em đi lấy chồng bỏ lại sau lưng bao mộng ước tan vỡ và cuộc tình dang dở. Ngày em đi lấy chồng “người ấy hay tin có buồn không” có còn ai nhớ lại bao kỷ niệm xưa chúng ta từng có bên nhau. Ngày ta nghe pháo nổ vu quy em theo chồng cũng là ngày mà trái tim vỡ vì cuộc tình dang dở. Bao kỷ niệm khi xưa nay xin cất vào trái tim “mãi mãi không phai mờ”. Để rồi mỗi khi “bên rèm song thưa nhuốm ánh trăng ngày xưa” ta lại nhớ về ngày ấy ngày quen nhau dưới mái hiên trường.

Ngày ấy quen nhau dưới hiên mái trường
Chiều xuống đã lâu sao còn vấn vương
Thầm ước trong màu hoa nắng
Như đôi bướm vàng bên niềm yêu thương
Với lá hoa tưng bừng
Tơ lòng hòa theo khúc âu ca mơ màng

Ta nhớ về ngày ấy lần đầu gặp nhau nơi dưới mai hiên trường khi chiều vừa buông xuống nhưng lòng vẫn vấn vương. Ngày ấy ta thầm ước trong màu hoa nắng cho chúng mình như “đôi bướm vàng bên niềm yêu thương”. Ta từng mong chúng mình là đôi bướm luôn bên nhau dạo chơi cùng với lá hoa tưng bừng. Ngày ấy, tơ lòng đôi ta như hòa theo khúc âu ca mơ màng, mơ về một tình yêu không rời như đôi bướm vàng.

Chào mi, hỡi năm tháng tươi màu
Từ đây đã tan giấc mơ đầu
Nắng loang trên sân trường một mùa nào
Khi lòng cùng dạt dào một lời chưa trao nhau
Và nhớ những giây phút êm đềm
Mùa thu, ánh trăng dõi bên thềm
Dáng thơ ngây chưa gợn một niềm buồn
Xây mộng đời bằng vàng son huy hoàng

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Hà Thanh trình bày.

Nhưng hôm nay, ta cất lời “chào mi” không phải lời chào gặp gỡ mà là lời chào chia xa “chào mi, hỡi năm tháng tươi màu”. Ta gửi lời chào tạm biệt với những năm tháng tươi màu của mộng mơ tuổi trẻ, tươi màu của một tình yêu đẹp dưới mái trường xưa. Chiều nay “nắng loang trên sân trường một mùa nào/ Khi lòng cùng dạt dào một lời chưa trao nhau”, nắng đã loang và trời về chiều nhưng ta chưa nói với nhau một lời nào, phải chăng lời tạm biệt cho lần sau cuối của một cuộc tình buồn? Nắng loang dần, và ta nhớ những “giây phút êm đềm” chúng mình từng bên nhau. Nhớ những buổi trăng thu ta cùng nhau ngắm nhìn theo ánh trăng trên cao kia, trăng đẹp như trăng cao và xa lắm, như chính chuyện tình mình, dù đẹp nhưng lại chẳng thành đôi. Và ta nhớ “dáng thơ ngây chưa gợn một niềm buồn/ Xây mộng đời bằng vàng son muôn đời”, nhớ ngày ấy ta thơ ngây nghĩ rằng tình mình như vàng như son, nghĩ rằng chuyện chúng mình sẽ huy hoàng một màu hạnh phúc muôn đời. Nhưng anh và em, đâu ai ngờ ngày pháo nổ vu quy, em theo chồng và chú rể lại chẳng phải là anh…

Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Một chuyến sang ngang mang nhiều vấn vương
Tìm cánh hoa vàng khô ép trong lòng giấy lạnh
Trao về cho ai với những trang vơi đầy
Sân trường thân yêu, biệt ly từ đây.

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Giao Linh trình bày.

Ngày em từ giã nét thơ ngây là ngày em theo chồng “một chuyến sang ngang mang nhiều vấn vương”. Em sang ngang mang theo tình vụn vỡ, mang theo những kỷ niệm chúng mình thuở xa xưa. Ngày em sang ngang là ngày e từ bỏ thơ ngây vì đôi mắt xưa nay đã vương buồn, người con gái thơ ngây ngày ấy nay đã mang nhiều vấn vương. Em theo chồng rồi, tìm đâu “cánh hoa vàng khô ép trong lòng giấy lạnh” tìm đâu được những tháng ngày hạnh phúc bên người xưa. Trao lại ai những trang nhật ký nay đã vơi đầy “sân trường thân yêu, biệt ly từ đây”. Sân trường ngày nào là nơi chúng mình lần đầu gặp gỡ dưới ánh chiều buông, buồn thay khi giờ đây, tại sân trường ấy chúng ta nói lời biệt ly.

“Từ giã thơ ngây” như một câu chuyện kể về một tình yêu dang dở với kết thúc buồn khi người yêu lấy chồng và chú rể không phải là người cô yêu. Trang nhật ký xưa với cành hoa ép khô nay chỉ là kỷ vật cho một tình yêu đã tan vỡ, sân trường nơi chúng mình lần đầu gặp gỡ nay là nơi nói lời biệt ly. Và buổi chiều ấy, khi nắng chiều loang ta từng nguyện ước làm đôi bướm bên nhau, nhưng chiều nay, người đã sang ngang. Ánh chiều tà vẫn vương trên sân trường năm nào, chỉ là người cùng anh hẹn ước nay đã không còn. Ngày em từ giã thơ ngây là ngày mắt em vương buồn vì tình tan vỡ, là ngày em bước sang ngang nhưng lòng còn nhiều vấn vương cho cuộc tình xưa…

Lời bài hát Từ Giã Thơ Ngây – Nguyễn Hiền.

Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Người ấy hay tin có buồn lắm không
Mộng ước thôi đành tan vỡ khi mình dang dở
Bao kỷ niệm xưa mãi mãi không phai mờ
Bên rèm song thưa nhớ ánh trăng ngày xưa
Ngày ấy quen nhau dưới hiên mái trường
Chiều xuống đã lâu sao còn vấn vương
Thầm ước trong màu hoa trắng
Như đôi bướm vàng bên miền yêu thương
Với lá hoa tưng bừng
Tơ lòng hòa theo khúc âu ca mơ màng
Chào mi, hỡi năm tháng tươi màu
Từ đây đã tan giấc mơ đầu
Nắng loang trên sân trường một mùa nào
Khi lòng buồn dạt dào một lời chưa trao nhau
Và nhớ những giây phút êm đềm
Mùa thu, ánh trăng rọi bên thềm
Dáng thơ ngây chưa gợn một niềm buồn
Xây mộng đời bằng vàng son huy hoàng
Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Một chuyến sang ngang mang nhiều vấn vương
Tìm cánh hoa vàng khô ép trong lòng giấy lạnh
Trao về cho ai với những trang vơi đầy
Sân trường thân yêu, biệt ly từ đây.

Viết một bình luận